Mình thích viết và ngôn ngữ. Nếu cho quay lại học đại học thì mình sẽ chọn ngành ngôn ngữ và làm việc liên quan đến viết lách. Thành tích học tập các môn toán lý hóa đã dẫn mình đi xa quá, nhưng đến một ngày, trong một hoàn cảnh nào đó, bản ngã cũng dẫn mình về với những cái tự nhiên bên trong (xin lỗi hơi trừu tượng).
Các con chữ chọn lọc đặc sắc được bố trí hài hòa có sức hấp dẫn lạ lẫm với mình, đặc biệt là thể loại thơ có sử dụng nhiều từ láy hoặc các cụm từ có vần điệu. Việc viết ngoài phục vụ cho nhu cầu giao tiếp văn bản còn như một hình thức tập thể dục cho tâm hồn, vài khi nó như là một phương pháp trị liệu tâm lý. Lúc viết chúng ta có thể nhìn lại sự việc, sắp xếp ý tứ, rồi trình bày ra diễn tiến trải nghiệm mạch lạc rõ ràng.
Đôi khi theo mạch cảm xúc, con chữ tuôn trào không kiểm soát. Những lúc đó dường như không phải ý thức của mình đang điều khiển ngòi bút, không nhận thức được câu cú nữa. Cứ như có một người nào đó khác bên trong đã soạn sẵn nội dung, trực chờ cơ hội ngòi bút chạm vào mặt giấy mà luôn tay tuôn trào, trào ra càng nhanh càng tốt như sợ không đủ thời gian để luồng ý tưởng hình thành trọn vẹn.
Ký ức như nguyên liệu, còn tâm trạng là gia vị cho các bài viết. Đặc biệt nhất là nỗi buồn, nó là chất xúc tác mạnh mẽ nhất. Khi buồn, mạch cảm xúc lai láng trào dâng. Ký ức ngọt ngào hay kỷ niệm khổ đau như bị hút vào ngòi bút. Các hình ảnh trong đầu như thu gom lại, truyền qua tay, đến thân bút rồi vụt ra ngoài, tràn lan trên giấy.
Đôi khi, lại đôi khi, vì mấy ai nghiệp dư thường xuyên chấp bút. Nhưng cái đôi khi đó làm ta sững sờ vì những nội dung thoát ra từ đâu chẳng biết. Một vài lúc nó rất đẹp, như một bức tranh. Nó làm mình thảng thốt, làm mình sững sờ, làm mình thẩn thờ, đọc rồi lại ngẩn ngơ. Có một đôi dòng mà những từ ngữ như hoa cắm trên cành, duyên dáng, phù hợp, hài hòa, điểm xuyết cho những nỗi niềm được khắc họa lại từ mớ cảm xúc và những hình ảnh trong tâm trí hỗn mang.
Viết là điêu khắc bằng từ, là thủ công trạm trổ cấu trúc, là sáng tạo chế tác nội dung. Viết là đánh thức kỷ niệm sống dậy và dù lại có ngủ sâu trên giấy bao lâu đi nữa, trong một ngày nào đó, nó lại thức tỉnh tâm tình cùng một độc giả say sưa, như là định mệnh.
…